Loading the player...


INFO:
Châu Thi Vũ : Chị , em là gì của chị ? Vương Dịch : Là vợ còn chưa đủ hay sao? Châu Thi Vũ : Thế còn cô ấy? Vương Dịch : Ý cô muốn nói là thư ký riêng hay là người mẫu ảnh kia? Chồng nàng cười khẩy đáp lại như thể người đứng trước mặt cô hỏi không phải là vợ mình vậy. Và lại còn nói những lời vô cùng thách thức Nghe câu trả lời chẳng thể vô tình hơn của cô, gương mặt Thi Vũ thoáng chốc nở nụ cười buồn rười rượi. Vupngw Dịch không thể nói dối với cô được sao? Chỉ một câu thôi cũng được mà? Châu Thi Vũ : Chị...hình như chưa bao giờ gọi em là vợ, cũng chưa từng nói yêu em Vương Dịch đặt điện thoại xuống bàn, hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng. Ở khoảng cách năm bước chân nàng có thể nhìn thấy chồng nàng, một người con gái trưởng thành, thành công và mang theo một nét đẹp của một người con gái lịch lãm. Nếu như cô cười nữa thì sẽ làm tim nàng xao xuyến bội phần Nhưng không, nụ cười cô dành cho nàng là một nụ cười khinh thường cùng cực Vương Dịch : Hình như trước khi kết hôn tôi đã nói rõ rồi mà nhỉ? Giữa chúng ta không có tình yêu, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô! Không bao giờ yêu nàng! Châu Thi Vũ đã biết rõ Vương Dịch là người nói được làm được, nhưng nàng lại không nghĩ tâm cô còn hơn cả tảng băng không tan vì tình yêu này... Châu Thi Vũ : Vậy nếu như em nói em yêu... Vương Dịch : Từ bỏ sớm đi, khi còn có thể quên được tôi Châu Thi Vũ : Chị từ chối, có phải vì một người tên Hoàng Nhi đúng... Vương Dịch : CÂM MIỆNG! *RẦM* Tiếng động đập bàn quá mạnh, lời cô rống lên quá lớn khiến Châu Thi Vũ giật mình hoảng sợ, chỉ có thể trân mình đứng đó không dám nói bất cứ câu nói nào. Vương Dịch : Tại sao cô lại biết cái tên đó? Chưa bao giờ nàng thấy cô nổi giận đùng đùng đến mức phải dùng hành động thay cho sự tức tối của mình như thế Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nhận thấy mình đã có hơi to tiếng khiến nàng hoảng sợ, pần vì bản thân mình hơi quá nên hạ giọng dịu xuống. Châu Thi Vũ : Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, ngoại trừ yêu tôi và tò mò về chuyện của cô ấy Vương Dịch không muốn nói thêm điều gì với nàng nữa trực tiếp xoay ghế ra sau, nhìn qua cửa sổ cùng khung cảnh êm đềm sau vườn mới khiến tâm tình cô dịu lại...Rất lâu sau, Châu Thi Vũ vẫn chưa rời khỏi. Giọng nàng run run nho nhỏ phát ra Châu Thi Vũ : Chị...chị có muốn ly hôn không? Nhìn qua ô cửa kính phản chiếu hình ảnh của Châu Thi Vũ đang đứng ở đó, Vương Dịch không hiểu rõ nàng đang muốn điều gì, cô vẫn đang cho rằng nàng muốn trao đổi hoặc là nói câu nói khiến cô hy vọng và làm theo yêu cầu của nàng rồi được voi đòi tiên Vương Dịch : Tôi sẽ ly hôn... Khoảnh khắc ấy, trái tim Châu Thi Vũ như ngừng đập, tâm có chút đau, cổ họng đã bắt đầu nghẹn lại. Cô lại muốn rời xa nàng nhanh như vậy sao? Rõ là nàng chẳng là gì trong mắt cô, thế nàng chờ cô làm gì nữa? Sau đó, Vương Dịch nói tiếp Vương Dịch : Nhưng không phải bây giờ! Bà tôi chưa khỏi bệnh, nếu như ly hôn với cô, người bà tôi sẽ trút giận không phải tôi mà là cô ấy! Còn nữa...thời gian tới tôi sẽ cần cô Châu Thi Vũ : Em có thể giải thích và để chị hạnh phúc với gia đình hai bên.Chỉ cần... Vương Dịch cười nhạt, quả nhiên là có ý đồ riêng Châu Thi Vũ : Chị yêu em, một chút Cô cứ nghĩ nàng cần tiền, tình yêu hay là thứ gì đó có giá trị, nhưng không nghĩ điều nàng muốn lại là một tình yêu? Cầu xin tình yêu với người không yêu mình ư? Vương Dịch : Tôi nói rồi, cô không nghe rõ sao? Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì, ngoại trừ tình yêu...và nhắc đến Hoàng Nhi...! END